Văn biểu cảm về sự vật, con người – Cảm nghĩ về bà
Bạn biết không, nếu hỏi những ai là người tôi yêu thương, tôi sẽ không ngần ngại nhắc đến bà ngoại tôi. Tình yêu thương của tôi xen lẫn kính trọng. Tôi yêu nhất bà.
Bà ngoại tôi năm nay hơn 70 tuổi rồi. Nếu bảo tôi nói chính xác tuổi bà thi tôi chịu. Vì sao ư, chỉ đơn giản thôi, không ai nhớ chính xác năm sinh của bà, kể cả cụ ngoại tôi. Mất mùa, đói xác xơ, đến cái tên đặt cho con mình cũng thảm hại như cái bụng lép mỗi ngày nên còn ai nhớ năm tháng. Cả năm người con của cụ ngoại tôi (tất nhiên gồm cả bà) đều chỉ nhớ áng chừng về tuổi tác. Thương bà biết bao. Chả bù cho tôi, năm nào đến ngày sinh cũng được bà nhớ, bà cho quà.
Làm sao để nói hết tình yêu và lòng biết ơn của tôi với bà đây. ông đi bộ đội, xa lắc, vắng nhà quanh năm, mình bà tôi gánh vác hết việc nhà. Năm mặt con, bà sinh, nuôi và dạy dỗ một mình. Thế mà mẹ tôi và các cậu, các dì đều khoẻ mạnh, ngoan ngoãn và học hành đến nơi đến chốn. Mỗi khi nhắc về niềm hạnh phúc đó, bao giờ bà cũng bắt đầu bằng từ “ơn trời”. Nhưng không phải chỉ bằng “ơn trời” mà mẹ tôi và các dì, các cậu có ngày hôm nay. Tuổi trẻ, sức lực và tất cả những gì có thể bà đã vắt kiệt cho các con mình. Khi mẹ sinh tôi, bà là người chăm bẵm, vỗ về. Mẹ tôi bận tối ngày, tôi ở bên bà nhiều hơn bên mẹ. Ba tháng, rồi một tuổi, hai tuổi… và đến tận bây giờ. Bà bón cho tôi những thìa bột đầu tiên giúp tôi mặc bộ quần áo đầu tiên, dạy cho tôi tiếng nói đầu tiên. Mười ba năm, tuổi thơ tôi êm đềm trôi qua bên bà và tình yêu vô bờ.
Bà tôi sống giản dị, không cầu kì, hoa mĩ. Từ bộ quần áo bà mặc, đôi dép bà đi đến bữa cơm của bà. Bà chân chất, hiền lành, nhịn nhường nhưng cũng mạnh mẽ, nghị lực vô cùng, hỏi sao tôi không thương cho được. Ai cũng bảo tôi giống bà, từ nét mặt đến làn da, tôi tự hào về điều này lắm.
Nếu hỏi tôi giây phút nào hạnh phúc nhất, tôi sẽ nói ngay rằng lúc nằm trong lòng bà nghe kể chuyện thời xửa, thời xưa rồi ngon giấc lúc nào không hay. Còn hỏi tôi lúc nào tôi đau khổ nhất, lo lắng nhất tôi cũng sẽ nói ngay lúc bà phải vào viện. Giữa ranh giới mong manh của còn và mất tôi mới hiểu mình yêu bà biết bao nhiêu. Tôi đã tận dụng những phút giây quý báu bên bà để bất cứ lúc nào, tôi cũng có thể nói với bà “Cháu yêu bà nhất”, tôi sẽ không phải ân hận vì mình đã vô tâm bởi cả bạn và tôi đều biết rằng không có thuốc nào chữa căn bệnh vô tâm và hối hận. Hãy yêu thương những người yêu thương mình trước khi quá trễ.
Cơn bạo bệnh của bà rồi cũng qua, sức khỏe bà dần hồi phục. Tôi cũng thấy mình được hồi sinh. Những ngày đầy ắp yêu thương sống bên bà lại trở về với tôi. Và bây giờ, tôi tự hiểu tôi không thể cho mình cái quyền chỉ biết nhận. Tôi còn phải biết trao tặng. Tôi tặng bà tình yêu, sự hiếu thảo mỗi ngày. Tôi tặng bà những con điểm tốt những lời khen của thầy cô sau mỗi buổi tan trường. Và ước gì, tôi có thể tặng bà cỗ máy thời gian để bà tôi trẻ lại, sống thật lâu với tôi. Nghĩa là, mỗi ngày, tôi sẽ gắng đem tặng bà một niềm vui.
Tôi yêu bà nhiều lắm và luôn muốn bà nhận tình yêu đó mỗi ngày. Còn bạn, bạn yêu thương ai nhất? Hãy đừng ngại ngần thì thầm điều ấy bên tai người ấy khi có thể. Hãy đừng ngại ngần đem tặng món quà quý giá ấy đến người mình yêu thương thay cho lòng biết ơn mỗi ngày.
Xem thêm nhiều bài hơn tại : Đề Thi