Văn biểu cảm về sự vật, con người – Bốn mùa trên đất nước thân yêu
Thời gian cứ trôi. Nó đem đến cho con người bao điều kì diệu. Một trong những điều kì diệu và tuyệt vời ấy là thời gian ban tặng cho con người, cho cuộc sống bốn mùa.
Món quà kì diệu thứ nhất – mùa xuân. Mùa xuân đến, hơi thở nồng nàn, rạo rực cũng theo về. Hơi thở ấy và đôi bàn tay mềm mại của mùa xuân như có phép màu thổi hồn vào vạn vật, ve vuốt vạn vật. Tất cả tỉnh giấc sau những ngày đông giá và sự sống bắt đầu cựa mình. Cũng chỉ chờ có vậy, những chồi non thi nhau vươn mình, những cành đào, cành mai bừng dậy muôn sắc màu. Ta bắt gặp màu nắng vàng tinh khiết của phương Nam trong những cánh hoa mai, sắc hồng tinh khôi e thẹn trên má thiếu nữ của cành đào phương Bắc, màu trắng thanh cao trong mỏng mảnh hoa mận, hoa lê… Mùa xuân đẹp biết bao, bởi đó là sự khởi đầu, là sự hồi sinh. Màu lá non ngỡ ngàng như mắt trẻ tròn xoe chào cuộc sống. Xanh biêng biếc như màu nắng non – mới lên. Mới mẻ và tinh khôi, ấm áp và rạo rực, trỗi dậy và bừng bừng nhựa sống. Ấy là mùa xuân. Ta hãy lắng nghe trong gió lời thì thầm cám ơn của cây, của đất, của đàn chim từ phương Nam bay về. Ta hãy lắng nghe lời mời gọi thiết tha, lời hát ngọt ngào của cuộc sống. Và cả lòng ta nữa cũng đang ngân vang muôn ngàn cung bậc cảm xúc trước nồng nàn mùa xuân.
Nắng non lấp lánh nhường chỗ nắng vàng – Đám mây trắng tinh thơm nức hương của chồi non nhường bầu trời cho những đám mây xanh lơ. Không gian trong veo. Hạ sang. Nắng nhiều vô tận. Gió cũng hào phóng trong mỗi chiều hè, vuốt ve, mơn man cây cỏ. Rồi ve thảng thốt kêu, rồi hoa phượng náo nức tuổi học trò. Trong ta bỗng lạc vào mênh mang kí ức khi bắt gặp cả một trời rực đỏ màu phượng. Tạm biệt mái trường ta về với những ngày hè sau chín tháng bên thầy, bên bạn. Nhưng rồi lại bất chợt nao nao khi thèm nghe tiếng trống trường mỗi sáng, thèm những bước nhảy tung tăng cùng lũ bạn trên sân trường. Thèm cả tiếng thầy cô âu yếm lẫn trách phiền mặc dù có những lúc trong năm học ta thấy ngại vì những bài, những vở. Thế rồi ve cũng mệt, im dần tiếng. Phượng cũng buồn vì học trò nghỉ hết không biết vui cùng ai nên nhạt dần và lả tả thả những cánh son, sấm bớt ra oai, mưa rào lười biếng ít ghé thăm, màu vàng rực rỡ của tháng năm, tháng sáu nồng nàn cũng phai. Hạ sắp qua, học trò lại kéo về ríu rít trên sân trường. Phượng cố nán lại bằng tán lá màu lục thẫm và những quả non treo khắp cành cây như là gom cả mùa hè giấu vào đó để giành cho lũ học trò.
Hè hết rồi. Thu cũng đến. Tiếng trống khai trường náo nức, xôn xao trong cơn gió se se đầu mùa. Trời xanh vời vợi cao. Mây lưu luyến nghiêng mình làm dáng. Con đường tới trường mươn mướt cỏ sương. Rồi lá dần chuyển sắc. Từ màu xanh ngỡ ngàng lúc xuân đến, màu xanh thẫm trong nắng hè giờ bắt đầu chớm sắc vàng. Lá vàng hẳn, riêng bàng thì đỏ. Thu trầm mặc. Mùi hoa sữa gợi tuổi mười lăm dìu dặt, ngọt nào tan trong gió. Những bông cúc vàng, những triền đê có mây tím ngắt. Tất cả thuộc về mùa thu. Lòng chợt buồn, nỗi buồn vẩn vơ, vô cớ như sắp thành thi sĩ theo Xuân Diệu năm nào vì không hiểu vì sao có nỗi buồn ấy. Rồi lá tạm biệt cây. Chim tạm biệt phương Bắc. Thu tạm biệt ta với bao vương vấn hẹn ngày gặp lại.
Trời trờ lạnh. Đông giá rét đã kịp nối gót thu, hiện hữu quanh ta với những cơn gió tê buốt. Cây trơ những bàn tay gầy guộc xoè ra giữa bầu trời xám lạnh. Bất chợt, ta thèm hơi ấm, từ lòng mẹ, từ hơi thở nồng nàn và vòng tay mẹ dù ta không còn nhỏ dại. Thèm cả bếp than hồng thơm phưng phức mùi ngô nếp nướng. Thèm về nhà nhanh hơn, sớm hơn sau giờ tan trường chứ không la cà như những chiều hè dịu mát. Thương bạn nghèo lúc này ta san sẻ một cái áo ấm, một cái khăn len. Ta bỗng thấy mùa đông thật đáng yêu khi nó khiến con người muốn xích lại gần nhau để tìm hơi ấm. Thứ hơi ấm từ tấm lòng nhân hậu, từ sâu thẳm trái tim yêu thương không giá rét nào len tới làm nguội lạnh. Cám ơn mùa đông đã cho ta biết thêm nhiều về con người và cuộc sống.
Bốn mùa đi qua thế đấy. Ta yêu bốn mùa trên đất nước ta. Ta yêu con người sống quanh ta. Ta bỗng thấy mùa nào cũng kì diệu, con người nào cũng lấp lánh vẻ đẹp rất riêng dù họ đang xuân hay đã bước sang đông của đời người. Ta thèm được yêu thương. Ta thấy mình lớn lên trong tình yêu rất người đó. Cám ơn bốn mùa của đất nước thân yêu và cám ơn đất nước thân yêu đã cho ta bốn mùa để yêu để lớn.
Xem thêm nhiều bài hơn tại : Đề Thi