Trong truyện “Quả dưa đỏ”, cứ mỗi lần trẩy quả, Mai An Tiêm đều lấy mấy quả đánh dấu thả ra biển. Em hãy kể lại hành trình của quả dưa trở về đất liền
DÀN Ý ĐẠI CƯƠNG
A. MỞ BÀI:
Giới thiệu nhân vật và hoàn cảnh.
+ Trái dưa hấu cùng với các bạn sắp được làm sứ giả về nơi đất liền.
+ Tâm trạng của nó rất nôn nao khi nghĩ đến cuộc hành trình.
B. THÂN BÀI:
(Phát triển câu chuyện).
1. Chúng tôi được đưa ra bờ. An Tiêm lấy gươm cùn đánh dấu lên mình từng trái rồi thả xuống biển.
2. Chúng tôi trôi trên sóng nước. Nhớ đảo muốn quay về nhưng nghĩ thương chú An Tiêm đang hi vọng, chúng tôi thôi thúc nhau tìm đường đến đất liền.
3. Chỉ có biển xanh bát ngát bao la. Bao nhiêu điều kì diệu mà chúng tôi được chứng kiến.
4. Biển nổi gió bão, chúng tôi phải vất vả vật lộn với sóng, Nghĩ đến kì vọng của An Tiêm, chúng tôi vượt qua những khó khăn. Tuy nhiên chúng tôi đã lạc nhau. Mỗi người một ngả.
5. Không biết bao nhiêu ngày, bao nhiêu đêm. Tôi được một chiếc thuyền vớt lên. Một viên quan tắm rửa và đặt tôi lên đĩa để dâng cho vua.
C. KẾT LUẬN:
Nghe tin được dâng lên vua, tôi mừng quá, sức mong mình chín cho thật ngon thật ngọt để hi vọng ngày trở về của An Tiêm đến gần hơn.
BÀI LÀM
Tôi và một số bạn dưa nữa được vợ chồng chú An Tiêm chọn làm sứ giả trở về đất liền. Biết được điều đó, tôi hồi hộp và nôn nao lạ kì khi nghĩ đến cuộc hành trình của mình.
Tờ mờ sáng hôm sau, chúng tôi được đưa ra bìa đảo. Ở đây, chú An Tiêm dùng cái gươm cùn đánh dấu lên mình chúng tôi rồi thả xuống biển. Lúc này biển thật hiền lành, đưa chúng tôi bập bềnh trôi. Đi được một quãng, ngoái nhìn lại hòn đảo mến yêu đã nuôi mình lớn lên, tôi chợt thấy rất buồn. Vợ chồng chú An Tiêm vẫn còn đứng đó, dõi mắt trông theo chúng tôi với cả niềm hi vọng. Tất cả những hình ảnh ấy đập vào mắt tôi, như thôi thúc tôi mau đi tìm đường trở về đất liền. Bởi vì hòn đảo sẽ xanh tươi hơn, cuộc sống của chú An Tiêm sẽ phong phú hơn, nếu những sứ giả như chúng tôi làm tròn trách nhiệm của mình. Sau khi trôi đi được một đoạn đường nữa, bóng dáng của hòn đảo đã khuất hẳn. Giờ thì trước mắt chúng tôi chỉ là biển rộng bát ngát, bao la. Mặt biển trong xanh mát lạnh làm chúng tôi sảng khoái vô cùng. Lúc này mặt trời đang nhô lên từ phía chân trời, mạng theo những tia nắng ấm áp chiếu xuống biển. Mọi vật dưới biển như bừng tỉnh sau một đêm dài. Những chú cá bé nhỏ lượn lờ theo quan sát chúng tôi với đôi mắt ngạc nhiên. Cảnh biển bây giờ làm chúng tôi vô cùng thích thú. Chúng tôi cùng nhau đùa giỡn, trò chuyện cùng với những chú cá hiếu kỳ. Thỉnh thoảng một vài anh chàng rong biển cứ bám vào chúng tôi, xin được cùng làm bạn đồng hành về đất liền.
Cuộc hành trình đang vui vẻ như thế, biển bỗng thay đổi bất ngờ và trở nên dữ dằn. Những cơn gió rất mạnh, những đợt sóng dâng trào như muốn nhấn chìm tất cả sự sống trên mặt biển. Anh em dưa chúng tôi cũng vất vả vô cùng khi chống đỡ với những cơn hung thần ấy. Chính những lúc nguy hiểm như vậy, tôi chợt thấy đôi mắt kì vọng của chú An Tiêm hiện ra, nó như tiếp thêm một sức mạnh cho tôi vượt qua những trở ngại đó. Sau mấy giờ vật lộn, biển cả trở lại hiền lành như một người mẹ, là nơi nương tựa của tôi sau cơn mệt nhọc. Khi tỉnh táo hẳn, nhìn ra chung quanh, tôi đã không còn thấy những anh bạn của mình. Có lẽ cơn bão vừa qua đã làm chúng tôi lạc nhau.
Và cứ thế mình tôi trên biển cả, hết ngày rồi lại đến đêm, trăng non rồi lại trăng già không biết bao bận, lênh đênh trôi không định hướng. Cho tới một ngày kia, tôi chợt lạc vào một nơi thật lạ, cũng nước xanh biếc, cũng cá lội tung tăng, thế nhưng, nó không mênh mông vô tận như biển mà hai bên là đất liền có phố chợ, nhà cửa, có người qua lại đông đúc, rất là vui vẻ. Chợt nhìn ra xa, tôi thấy một chiếc thuyền chở một số người từ từ tiến về hướng tôi. Khi chiếc thuyền đến gần. Chợt một người phát hiện ra tôi, vớt lên và dâng cho một người mà anh ta gọi là quan Lạc Hầu. Khi về đến nhà, viên quan này tắm rửa cho tôi thật sạch sẽ và đặt tôi trên một cái đĩa to tướng.
Vài hôm sau, tôi vô tình nghe được rằng quan sẽ dâng tôi cho nhà vua. Lúc đó, tôi mừng rỡ vô cùng. Và tôi cố gắng chín thật ngon để khi vua nhận ra sản vật của chú An Tiêm, thì người sẽ suy nghĩ lại mà xá tội cho vợ chồng đứa con đầy ý chí và nghị lực, đứa con chỉ tin rằng hạnh phúc có được trên đời là nhờ khối óc, bàn tay của chính mình thôi.
Xem thêm nhiều bài hơn tại : Đề Thi