Trong một đêm trăng chơi đùa với các bạn, em gặp một người bạn mới và từ đó có nhiều kỷ niệm đáng nhớ về người bạn đó. Em hãy kể về những kỷ niệm đẹp ấy

0

DÀN Ý ĐẠI CƯƠNG

A. MỞ BÀI:

(Giới thiệu nhân vật và hoàn cảnh).

+ Buổi tối trăng lên.

+ Tôi ra điểm hẹn để chơi với bạn bè.

B. THÂN BÀI:

(Phát triển câu chuyện)

1. Tôi tới trễ bị phạt và đành chấp nhận giữ cột tùng cho tụi bạn trốn tôi.

2. Tôi rời chỗ đi kiếm tụi nó và lần đến nơi đánh đàn.

3. Gặp một cô gái nhỏ đang đánh đàn bên hồ nước.

4. “Bắt cóc” cô bé giữ cột thay minh. Cô bé van xin bọn tôi tha và trả cây đàn. Bọn tôi lôi cuốn cô bé vào cuộc chơi của mình. Cô bé chấp nhận làm “nhiệm vụ”.

5. Thời gian trôi qua nhanh chóng, chúng tôi thân nhau và thường chơi với nhau. Hôm nay, cô bé đến muộn khiến chúng tôi phải chờ.

6. Cô bé giải thích và nói lời từ biệt. Tất cả chúng tôi đều im lặng và nhớ bạn ấy, không muốn bạn ấy ra đi.

C. KẾT LUẬN:

+ Nhớ những đêm trăng chơi đùa là nhớ về cô bạn nhỏ.

+ Mong ngày gặp lại.

BÀI LÀM

Trăng lên. Ánh trăng dát vàng trên những mái nhà, trăng rụng trên ngọn sầu riêng, trăng rơi lốm đốm trên sân nhà… Năn nỉ mãi cuối cùng tôi cũng được ra chơi với thằng Sơn, thằng Dũng…  

Tôi chạy đến điểm hẹn thường ngày thì tụi nó đã đến từ lâu, tiếng thằng Sơn lớn nhất:

– Mày đến trễ cho mày giữ cột tùng.

Luật lệ của bọn tôi từ “ngàn đời” nay là thế. Nhưng từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ được “diễm phúc” đó. Có lẽ tại tôi lớn nhất và hay ăn gian nhất trong bọn, còn hôm nay tôi biết bọn nó muốn “trả thù” tôi.

– Thôi được hôm nay đại ca sẽ giừ tùng cho các tiểu đệ.

Thằng Hùng lếu tếu:

– Phải vậy mới được chứ.

Tôi bực mình:

– Chạy không, tao mà đổi ý thì không có 5 với 10 gì hết.

Vù một cái, tụi nó trốn đâu mất, hừm… tụi mày nhanh thiệt.

– Rồi chưa? – Tôi hỏi.

Không một tiếng trả lời, tôi biết chắc chắn tụi nó đã đâu vào đấy cả rồi. Tôi rời khỏi cột tùng, đang kiếm tụi nó chợt tôi nghe một tiếng gì đó… tiếng đàn… chà… tôi quên rằng tôi có nhiệm vụ giữ cột tùng, chỉ cần một chút sơ hở tôi có thể giữ “suốt đời”, tôi đi theo, tiếng đàn.

Bên hồ nước, một cậu bé, không, một cô bé, tôi nhận ra vì hai cái bím tóc lắc lư trong ánh trăng – đang ngồi ôm đàn. Tiếng đàn khi trầm khi ấm, khi réo rắt, khi thánh thót, khi bay bổng vào trong đêm trăng mênh mông. Tôi như bị mê mẩn bởi tiếng đàn, tôi tiến lại gần, con bé giật mình ngơ ngác nhìn tôi.

– Nhật…

Tiếng thằng Hùng làm tôi giật nẩy người. Thằng Sơn liến thoắng:

– Tiếp tục nữa chứ mậy?

– “Đại ca” bị tiếng đàn của “yêu tinh” mê muội rồi – Thằng Hùng xỉa vô.

Nhìn con bé ngơ ngác, tôi chợt nảy ra một sáng kiến, bắt “hắn” thay tôi giữ
nhiệm vụ “tối quan trọng” của tôi. Tôi đưa tay ra hiệu cho tụi nó im lặng rồi tiến lại giật cây đàn trong tay con bé, con bé mếu máo:

– Trả lại đây…

– Mày tên gì? – Tôi hỏi.

– Thuyên Thuyên. – Con bé trả lời

– Người gì bé tí mà mang cái tên nghe mỏi miệng quá vậy? – Thằng Dũng xen vào.

– Mày ở đâu đến đây, bộ không biết chỗ này là của tụi tao hở?

Tôi tiếp tục. Tự dưng tôi tưởng tượng tôi là quan tòa mà bị cáo là con oắt con có hai bím tóc lắc lư trước mặt tôi.

– Mày xâm chiếm gia cư bất hợp pháp – Thằng Hùng tiếp.

Con bé chuyển sang trạng thái lo sợ, trông mà tội nghiệp.

– Em mới về đây nên không biết.

– Vậy mày ở đâu?

– Em ở thị xã.

– Mày chuyển nhà về đây à?

– Không, em về nhà nội.

– Thôi được rồi…

Con bé tưởng tôi đã buông tha, liền ngước đôi mắt mèo nhìn tôi van xin:

– Anh cho em xin lại cây đàn.

– Muốn xin lại hả, đâu có dễ dàng như vậy được. Nếu muốn tao trả đàn cho mày, mày phải giữ cột tùng cho tụi tao.

– Giữ cột tùng là sao – Con bé tiếp tục ngơ ngác.

Tôi vờ úp mặt vào lòng bàn tay: – 5, 10, 15, 20…

– Nhưng xong rồi anh phải trả đàn lại cho em.

– Tao lấy đàn của mày làm gì. Chịu không nói mau.

– Chịu.

Cả bọn cười ồ lên. Nhưng sung sướng nhất là tôi thành công trong việc chinh phục một con bé từ thị xã về.

Đêm nay trăng tròn vành vạnh, những giọt trăng long lanh rụng xuống khắp trần gian. Bọn chúng tôi lại tiếp tục những trò chơi không bao giờ dứt. Chợt thằng Hùng hét lên: “Thuyên Thuyên tới”. Kể từ cái hôm gặp nhau, cái tên Thuyên Thuyên đối với chúng tôi không còn xa lạ nữa. Có thể nói bọn chúng tôi thân nhau như… tôi không biết dùng từ ngữ nào để tả, chỉ biết rằng chúng tôi rất thân với nhau. Tôi nhìn theo hướng của thằng Hùng. Hai cái bím tóc lắc lư, lắc lư đi đến chỗ chúng tôi.

– Sao hôm nay mày đến chậm thế? – Tôi hỏi.

Thuyên Thuyên không trả lời, hình như nó khóc, nó khóc thật, khóc nức nở, làm bọn chúng tôi bối rối:

– Ngày mai… em phải về… thị xã. Cả nội em cũng chuyển luôn về trên đó.

Không ai nói với ai một lời nào, cả bọn đều im lặng, dường như trong mỗi
người cùng chung một tâm trạng. Thằng Hùng sụt sịt… tôi cũng muốn khóc nhưng kìm lại được, bởi vì tôi không muốn có biệt danh “mít ướt” như Hùng.

Thuyên Thuyên, cô bé tôi gặp trong đêm trăng, cùng chúng tôi đùa giỡn trong đêm trăng và ra đi mãi mãi trong đêm trăng. Nhưng cô bé ơi, dù em ở phương trời nào, tụi anh sẽ không bao giờ quên em. Cũng như em sẽ không bao giờ quên các anh, phải không Thuyên Thuyên.

Xem thêm nhiều bài hơn tại : Đề Thi

Leave a comment