Hãy tưởng tượng mình là Đăm Săn để kể lại trận đánh Mtao Mxây
Mtao Mây đã bắt vợ ta về, ta đến nhà nó đánh nó, đòi vợ về. Nhà Mtao Mxây trông quả thật là đẹp. Ta gọi nó:
– Ơ diêng, ơ diêng, xuống đây! Ta thách nhà ngươi đọ dao với ta đó!
Ta gọi nó đến ba bốn lượt. Nó sợ ta đâm mà không dám xuống. Nó thật hèn! Đến con lợn nái, con trâu nhà nó ta còn không thèm đâm, vậy ta đâm nó lúc nó đang xuống làm gì
Cuốì cùng nó phải ra. Trông nó dữ tợn như một vị thần ác: khiên tròn như đầu cú, gươm óng ánh như cầu vồng,… nó tần ngần và do dự.
Ta bảo nó:
– Ngươi mủa trước đi, ơ diêng!
Nó lại bảo ta:
– Ngươi múa trước đi, Ơ diêng. Ta như gà làng mới mọc cựa kliê, như gà rừng mới mọc cựa êchăm, chưa ai dẫm phải đã gãy mất cánh.
Vậy ra hắn cũng biết mình hèn yếu. Vậy sao còn dám cướp vợ ta? Ta tức giận giục hắn múa trước. Hắn đành rung khiên múa vậy. Khiên hắn kêũ lạch xạch như quả mướp khô. Ta thấy vậy bèn giễu:
– Ngươi múa một mình, múa kêu lạch xạch như quả mướp khô. Miếng múa ấy, ngươi học ai vậy? Ngươi múa chơi phải không?
Hắn kiêu ngạo đáp:
– Ta học ai à? Có cậu, ta học cậu. Có bác, ta học bác. Có Thần Rồng, ta học Thần Rồng. Ta là một tướng đã quen đi đánh thiên hạ, bắt tù binh, quen đi xéo nát đất đai thiên hạ!
Nghe hắn nói vậy, ta nghĩ cần phải cho hắn một bài học. Ta rung khiên múa. Một lần xốc tới, ta vượt qua đồi tranh. Một lần tới nữa, ta vượt qua đồi lồ ố. Ta chạy vun vút qua phía đông, vun vút qua phía tây. Còn Mtao Mxây, nhìn hắn thật thảm hại. Bước cao bước thấp, vung dao chém chỉ trúng cái chão cột trâu!
Hắn thấy ta nhìn hắn với ánh mắt coi thường thì tức giận lắm. Hắn bảo Hơ Nhị quăng cho một miếng trầu. Nhưng ta nhanh hơn, tá đã đón được miếng trầu ấy nên sức mạnh tăng lên gấp bội. Ta hét lớn:
– Bớ diêng, bây giờ ngươi lại chạy, ta đuổi coi!
Ta lại vụng khiên múa. Ta múa trên cao, gió như bão. Ta múa dưới thấp, gió như lốc. Chòi lẫm đổ lăn lóc. Cây cối chết rụi. Ta múa dưới thấp vang lên tiếng đĩa khiên đồng. Ta múa trên cao, vang lên tiếng đĩa khiên kêng. Ta múa khiên làm chọ quả núi ba lần nứt rạn, ba đồi tranh bật rễ bay tung. Ta nhắm đùi kẻ địch mà đâm giáo tới. Nhưng lạ thay, ta đâm trúng mà đùi hắn, rồi ngưỡi hắn lại không thủng.
Người ta đã thấm mệt. Ta vừa chạy vừa ngủ. Ta mộng thấy ông trời, ta hỏi:
– Sao cháu đâm mãi mà không thủng hấn?
Ông ta trả lời:
– Cháu lấy một cái chày mòn ném vào vành tai hắn là được.
Ta bừng tỉnh, chộp lấy cái chày mòn ném vào vành tai Mtao Mxây. Tức thì cái giáp của hắn rơi loảng xoảng. Hắn bỏ chạy nhanh như cắt. Hắn chạy qua đâu, ta phá tàn nơi đó. Hắn không có chỗ trú, ngã lăn quay ra đất,
Hắn cầu xin tà:
– Ơ diêng, ơ điêng để ta làm lễ cầu phúc cho diêng một con trâu! Ta cho thêm một con voi!
Ta tức giận đâm phập, cắt đầu hắn đem bêu ngoài chợ.
Kẻ địch chết rồi. Ta cất tiếng gọi tôi tớ của hắn:
– Ơ nghìn chim sẻ, ơ vạn chim ngói! ơ tất cả tôi tớ nhà này! Các ngươi có đi với ta không?
Ta gõ vào một nhà. Rồi gõ vào ngạch, đập vào phên tất cả các nhà trong làng. Họ bảo ta:
– Không đi sao được! Làng chúng tôi phía bắc đã mọc cỏ gấu, phía nam đã mọc cà hoang, người nhà giàu cầm chúng tôi nay đã không còn nữa!
Vậy là tất cả tôi tớ của kẻ bại trận Mtao Mxây đặc như bầy thiêu thân, ùn ùn như mối theo ta về.
Xem thêm nhiều bài hơn tại : Đề Thi