Hãy kể lại truyện cổ tích “Sọ Dừa” theo một kết thúc mới bởi sự tưởng tượng của em
Sau khi cứu vợ mình ra khỏi con cá kinh khổng lồ, Sọ Dừa đã đãi tiệc ăn mừng linh đình nhưng lại giấu vợ mình không cho ra. Hai cô chị mừng thầm trong lòng chắc là nghĩ một trong hai người sẽ làm bà trạng. Họ thi nhau khóc lóc kể lể về việc cô em út của mình làm ra vẻ họ rất thương tiếc đứa em gái của mình. Sọ Dừa không nói một lời nào làm ra vẻ mình không hề biết. Tiệc xong, ai nấy đều về, Sọ Dừa gọi vợ của mình ra. Hai người chị thấy em mình ra hoảng hốt và còn xấu hố nữa, và họ lén ra về lúc nào không biết. Khi nhìn lại thì Sọ Dừa không thấy hai chị liền qua nhà cha của mình hỏi:
– Cha ơi, cha có thấy hai chị của con không?
Người cha trả lời:
– Cha cũng định qua nhà con để kiếm hai người chị. Con hỏi thế thì cha cũng không biết.
Và thế là họ bắt đầu chia nhau ra tìm, tìm hoài tìm mãi không thấy. Ngày nào họ cũng tìm hoài tìm mãi. Sọ Dừa còn hỏi thăm các quan trọng thần coi có thấy họ không. Tìm hoài không thấy thấm thoắt rồi một năm, hai năm trôi qua mà họ không hề tìm được hai người chị của minh. Cô con gái út cứ lo cho hai chị mình mãi mà sinh ra bệnh này bệnh kia.
Nhưng rồi một hôm nọ cô con gái út bàn với Sọ Dừa rằng:
– Chàng ơi, ngày mai thiếp muốn lên chùa thắp hương để cầu thần linh trên trời soi đường chỉ lối cho mình tìm ra hai người chị. Hai vợ chồng ta cùng đi.
Hai vợ chồng vừa thắp nhang xong bước ra khỏi cổng, thấy hai người rất giống chị của mình liền chạy theo hỏi thì họ liền bỏ đi. Hai người liền chạy theo:
– Hai chị đừng bỏ đi em biết là hai chị rồi cớ sao bỏ đi thế.
Chị cả trả lời:
Bọn chị không muốn nhìn lại em và Sọ Dừa bởi vì đã làm nhiều chuyện sai lầm đối với em và cả Sọ Dừa. Hai chị hối hận không muốn về nhà nữa.
Người em bảo:
Hai chị là chị của em dù có làm chuyện gì không đúng đi nữa hai chị vẫn là hai người chị em yêu và em tôn trọng.
Hai người chị nghe thế liền rưng rưng nước mắt.
Sọ Dừa bảo:
– Thế này nhé hai chị về cùng hai vợ chồng em được không?
Chị hai trả lời:
– Không, không… không được.
Sọ Dừa hỏi vì sao?
Người chị trả lời:
– Bởi vì hai chị về đó sẽ bị người trong làng cười và không nhận làm người cùng xóm thì còn khổ hơn thà hai chị chịu cực chứ không bao giờ về.
Sọ Dừa bảo:
– Hai chị cứ về không sao đâu. Nếu hai chị biết nhận lỗi thì dù có nặng đi nữa họ cũng sẽ tha thứ bỏ đi tất cả để chị làm một người tốt có ích cho xã hội.
Hai người chị cứ đắn đo suy nghĩ mãi và rồi họ có quyết định.
– Thế thì nghe lời em vậy, ừ thôi hai chị về.
Thế là họ đã có những cuộc sống thú vị đầy tình thương của người dân trong làng. Câu chuyện kết thúc thật là hay và còn dạy cho ta một bài học đích đáng và còn dạy bảo rằng làm người sống phải tốt bụng và hiền lành không nên có những ý nghĩ hại người.
————————————-
Ngày xửa ngày xưa, có một đôi vợ chồng già chưa có con. Ngày kia, sau khi người vợ uống nước trong một sọ dừa đã mang bầu ít lâu sau sinh ra một cục thịt đỏ hỏn bà vợ đặt tên nó là Sọ Dừa.
Chồng chết, người vợ một mình nuôi Sọ Dừa khôn lớn. Một hôm, bà than thở với Sọ Dừa rằng: “Con người ta tuổi này đã đi làm thêm giúp ích cho gia đình, còn mày thì chỉ biết lăn long lóc ở nhà”. Nghe vậy Sọ Dừa xin đi chăn trâu cho phú ông trong làng. Từ ngày Sọ Dừa vào chăn trâu cho phú ông đàn trâu béo lên thấy rõ. Ngày nắng cũng như ngày mưa đàn trâu đều được ăn no, phú ông rất hài lòng về Sọ Dừa.
Phú ông có ba cô con gái. Hai cô đầu đều đanh đá, điêu ngoa. Chỉ có cô út là tốt bụng, giúp đỡ người nghèo. Đến tháng gặt lúa, gia nhân trong nhà đều ra đồng nên ba cô con gái của phú ông thay nhau đưa cơm cho Sọ Dừa. Một ngày, đến lượt cô út đem cơm cho Sọ Dừa. Đi gần đến cô nghe có tiếng sáo, rình xem cô thấy một chàng trai đang ngồi thổi sáo. Nghe động chàng trai liền biến thành Sọ Dừa. Từ đó cô đem lòng yêu Sọ Dừa.
Ngày nọ, Sọ Dừa xin hỏi cưới con gái phú ông. Phú ông tỏ vẻ khinh bỉ đòi lễ vật quý hiếm. Chẳng ngờ hôm sau Sọ Dừa đem lễ vật đến đủ cả. Phú ông đành hỏi ý ba cô con gái xem có ai đồng ý lấy Sọ Dừa không. Hai cô chị thì chua ngoa, nhếch môi khinh bỉ, còn cô em thì gật đầu bẽn lẽn tỏ ý ưng thuận.
Ngày tể chức lễ cưới, mọi người chẳng thấy Sọ Dừa đâu mà chỉ thấy một chàng trai tuấn tú bước ra cùng cô dâu, thì ra chàng trai tuấn tú đó là Sọ Dừa đã bỏ lốt vật. Sau lễ cưới Sọ Dừa ra sức học tập và đã đỗ Trạng nguyên. Một lần, Sọ Dừa được vua sai đi sứ. Trước khi đi Sọ Dừa đưa cho vợ một con dao, hai hòn đá lửa và hai quả trứng dặn đem theo bên mình phòng khi có chuyện. Sọ Dừa đi rồi ở nhà hai cô chị rủ em mình đi chơi thuyền cốt là để hãm hại em nhằm thay em chức bà Trạng. Đi chơi chán họ quay về khi đến bờ hai cô chị nhảy lên trước nắm mái chèo rồi đẩy em ra xa. Thuyền của cô em bơi xa giữa dòng nước rồi bị một con cá kình lớn nuốt mất. Nhờ dao đem theo sẵn trong người, cô em vạch bụng cá chui ra. Leo lên bờ, lấy dao xẻ thịt cá đem phơi cất để ăn dần, hai hòn đá lửa chờ khi trời tối đem ra sưởi sống cầm chừng chờ có thuyền đi qua thì gọi.
Theo thời gian, hai quả trứng của cô nở thành hai con gà: một trống, một mái. Ngày kia đôi gà cất tiếng gáy.
– Có phải thuyền quan Trạng rước cô tôi về!…
Chiếc thuyền ngoài khơi tấp vào bờ. Từ trong thuyền, một chàng trai
bước ra. Chợt nhận ra đó là chồng mình cô em leo lên thuyền. Hai vợ chồng
gặp nhau mừng mừng tủi tủi. Về đến nhà Sọ Dừa giấu vợ mình vào buồng
rồi mở tiệc linh đình. Hai cô chị tưởng em mình chết thật nên ra sức làm
dáng với quan Trạng. Đợi gần cuối buổi Sọ Dừa mới đem vợ mình ra chào
mọi người. Hai cô chị xấu hổ định bỏ đi nhưng giữa đường lại quay lại xin
lỗi cô em, mong em hãy trừng phạt mình nhưng cô em đã nhân từ tha cho
hai chị mình và mời hai người ở lại nhà chơi mấy hôm. Từ đó họ sống thuận hòa.
Xem thêm nhiều bài hơn tại : Đề Thi