Review sách Mỗi Ngày Đều Đóng Vai Một Người Lớn Điềm Tĩnh
Mỗi Ngày Đều Đóng Vai Một Người Lớn Điềm Tĩnh
Tác giả: Cú Mèo của Lão Dương
Review sách:
Tôi không biết cuộc sống của các bạn ra sao, vì mỗi người đều có cho mình một cuộc sống của riêng họ, người không tiếp xúc, người không ở bên sẽ chẳng bao giờ biết được rằng họ đã trải qua những gì, họ đã hạnh phúc ra sao, gánh lấy nỗi đau như thế nào. Vì thế nếu có một người không liên quan đến tôi, không liên quan đến cuộc đời tôi mà lại mở miệng đánh giá lối sống tôi thế nào, tôi nhận được cái này, nhận được cái kia là việc đáng có hay không thì tôi thật sự sẽ rất tức giận và cho rằng bọn họ thật tồi tệ, dù những người xung quanh họ chỉ là người lắng nghe, tôi vẫn sẽ cảm thấy chán ghét mà đánh đồng họ với nhau. Không cần biết ai ra ai, ở chung với người tôi ghét thì tôi cũng sẽ ghét.
Nhưng đó suy cho cùng cũng là một ý nghĩa, một quan điểm lệch lạc đi sai vấn đề của tôi cho đến khi tôi tìm được cho mình một chìa khóa giải đáp mọi thắc mắc của mình bấy lâu. Chiếc chìa khóa ấy là một cuốn sách mang tên “Mỗi ngày đều đóng vai một người lớn điềm tĩnh.“
Khi vừa nghe tên sách, tôi đã cảm thấy rất thích và có thiện cảm rất nhiều vì tôi có cảm giác nó như đang nói đến mình vậy, nên tôi đã cho ngay cuốn sách vào giỏ hàng. Và khi đọc nó, tôi hiểu ra được nhiều điều mới mẻ và có ý nghĩa hơn bao giờ hết.
“Đừng bởi chưa đợi được tia nắng mặt trời ấm áp, mà cho rằng thế gian này lạnh lẽo.“
Đây là một câu nói nẳm trong đề mục sách mà tôi rất thích. Vì trước kia tôi không phải kiểu người quá nhiệt tình hay là quá vui vẻ mà thay vào đó tôi giống kiểu người hướng nội, lại khó tính. Vì thế nếu tôi ghét ai, tôi sẽ làm đúng theo câu nói : “Ghét ai ghét cả đường đi lối về.“ và ghét luôn cả người ở bên cạnh bọn họ. Nhưng sau khi đọc xong cuốn sách này, tôi gần như thay đổi mọi quan điểm và nhận ra được cái suy nghĩ sai lầm của mình về mọi người.
Người ta nói: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.“ nhưng cũng không hẳn là không có ngoại lệ. Những người ở bên cạnh người ghét tôi cũng không hẳn là sẽ hùa theo mà ghét tôi. Thay vào đó có thể họ chỉ vô tình đứng ở đó, ở ngay bên cạnh, lắng nghe một người chỉ trích một người một cách vô ý. Tôi không thể đánh đồng mọi người là cùng một hạng người với nhau chỉ vì ghét bỏ một trong số đó. Ai cũng có tính cách của riêng mình, trên thế gian này bên cạnh những người xấu cũng có những người tốt. Chưa tiếp xúc làm sao biết được họ thật sự là tốt hay xấu? Có thể là chưa tiếp xúc nhiều với nhau nên vẫn chưa thật sự hiểu nhau. Nhưng những con người cứ mãi đánh giá người khác sống thế nào, ghen tị, dè biễu cuộc đời của người khác mãi thì mình cũng chẳng tốt hơn được. Họ ghét mình cũng chẳng thay đổi được cuộc đời của mình, nhưng mình ghét họ, nói những điều không hay về họ lại mang nghiệp về cho chính bản thân.
Vì thế tôi đã rút ra được một điều là, nếu chưa tiếp xúc thật sự với nhau thì không thể vội đánh giá họ là người thế nào, không nên quá quan tâm đến những người đối với mình chỉ toàn là sự ghen ghét với ánh nhìn sắc bén. Mình là mình, hãy sống một cuộc sống mà mình muốn, đừng vì những người qua đường mà khiến cho hành trình của chúng ta bị ngừng lại.
Vậy thay vì cứ luôn phải lo lắng suy nghĩ xem làm sao khiến người đó thích mình, chi bằng “hãy làm những việc bạn cảm thấy cần thiết, đi trên những con đường bạn cho rằng đó là con đường lương thiện.” Hơn nữa, tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm của “Cú Mèo của Lão Vương”, rằng “Nếu bạn dồn toàn bộ sự chú ý vào những người mà bạn không yêu thích, như vậy sẽ vô cùng bất công với những người yêu mến bạn.”
“Mỗi ngày đều đóng vai một người lớn điềm tĩnh“ còn có thêm rất nhiều bài học có ý nghĩa và đáng giá qua từng lời văn trong trang sách.
Đoạn trích hay:
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, một đứa trẻ ba tuổi sẽ không có bất kỳ nỗi buồn phiền nào.
Cho tới khi có người kể với tôi rằng anh ấy từng bắt gặp một cô bé vai đeo cặp sách, ngã nhào khi đang vội vã để kịp đón chuyến xe buýt của trường. Cô bé đã không khóc, cũng không gây chuyện mà tự đứng dậy, vừa dùng tay phủi đám bụi đất bám trên người vừa dẩu môi nói: “Sao không ngã nằm còng queo đi chứ? Như thế chẳng phải mình sẽ không cần tới trường mẫu giáo nữa ư?”
Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, một người ở độ tuổi trung niên có thu nhập ổn định, gia đình hòa thuận sẽ sống một cách rất thoải mái.
Cho tới khi có người nói với tôi rằng anh ấy từng chứng kiến một người đàn ông trên ba mươi tuổi đứng trong hành lang của một nhà hàng sang trọng, vừa cấu mạnh vào đùi mình vừa cung kính nghe điện thoại. Sắc mặt của anh ta vô cùng khó coi nhưng giọng điệu lại hết sức mềm mỏng nhẫn nại.
Thật vậy, “Chẳng có ai là dễ dàng cả.”
Hóa ra, những người nhìn bề ngoài có vẻ bình thản, thực chất con người của họ lại bền bỉ hơn bất kỳ ai.
Dù bên trong con người họ chứa đầy đau thương hoặc thất vọng, họ cũng vẫn có thể giữ tâm trạng điềm tĩnh, hệt như một nắp chai đã được vặn chặt, không để rớt một giọt nước.
Sau đó, họ hòa mình vào đám đông một cách vô hại, thản nhiên đón nhận mọi gian nan vất vả trong cuộc đời.
Việc quan trọng nhất trong quá trình trưởng thành là: dừng bộc lộ, học cách che giấu bản thân.
Đừng nghĩ đến việc làm thế nào để thay đổi hay cứu giúp thế giới, chỉ cần không gây thêm rắc rối cho thế giới này, bạn đã rất phi thường rồi.
Không có sự việc gì không thể giải tỏa bằng một tiếng thở dài, nếu có, hãy thở dài hai tiếng, cũng giống như không có ổ bụng nào không thể chứa được một hơi thở, nếu có, hãy ra sức hít!
Xem thêm nhiều bài hơn tại : Đề Thi